NHỚ TRƯỜNG SƠN
ĐÀO TRỌNG KHEN
Nhớ ngày cơm vắt trên lưng
Võng đưa nhè nhẹ nửa chừng thân cây
Nhớ con suối nhỏ đêm ngày
Theo dòng nước mát vung tay giỡn đùa
Nhớ cây rau rịa, hoa mua
Măng rừng thiếu muối canh chua ngọt lòng
Nhớ khi giặc bố giặc lùng
Thắm tình đồng chí đã từng gian nan
Nhớ đêm công tác về làng
Mìn giăng tứ phía lòng càng thương nhau
Nhớ đêm bên suối gối đầu
Với lon gô bắp chia nhau từng người.
Nhớ khi nắng lửa mưa dầu
Đêm dài tháng rộng dặn nhau vững tình
Nhớ khi đồng đội hy sinh
Lệ trào khóe mắt đinh ninh thù này
Nhớ đêm tay nắm chặt tay
Trao nhau lời nói giờ đây chẳng còn
Nhớ ngày lội núi trèo non
Chim kêu vượn hú lòng càng nhớ quê
Nhớ đêm nước lũ tràn về
Lưng cõng đồng đội chẳng hề thở than
Nhớ khi gió núi mưa ngàn
Vắt rừng bám chặt muôn vàn tái tê…
Nhớ sao hết nỗi tư bề
Trường Sơn năm ấy bây giờ là đây.