Liệt sỹ Nguyễn Thị Ngọc Oanh
THẰNG MỸ ĐEN
Chiều hôm qua trên con đường về chợ
Xe quá nhiều em phải nép một bên
Cả đoàn xe nào Mỹ trắng, Mỹ đen
Chiếc nối chiếc kẹt cầu dừng lại đó.
Trên chiếc jeep một thằng đen như lọ
Cao lêu nghêu đứng thủ khẩu đại liên
Băng đạn dài vàng chóe kế liền bên
Em trông chẳng khác nào con khỉ đột.
Nhe răng trắng hắn cười tênh hếch
Chuồn khỏi xe giở nón bạn quen em
Bao căm thù ứ nghẹn chợt bùng lên
Hòn đá sẵn trong tay em ném tới
Không phòng bị hắn ôm đầu chới với
Quay lại nhìn-người đông nghẹt hai bên
Hắt cau mày hai mắt cú trừng lên
Em lo sợ chúng bắn vào dân chúng.
Nhưng may sao! Chiếc xe đầu xịch rúng
Và đằng sau mười chiếc tiếp lao nhanh
Đứng bên em, đứa bé gái bảo rằng:
- Chị gan quá! Đáng đời thằng giặc Mỹ!
Em không nói, chỉ cúi đầu suy nghĩ
Tiếc cho mình không được sống đời trai
Xếp bút nghiên đem cả tháng năm dài
Trừ giặc Mỹ cứu quê nhà điêu đứng
Điều em mơ: Một chiều em cầm súng
Cùng các anh diệt hết lũ tham tàn
Dẫu thây tan, dẫu máu đổ, gian nan
Không nao núng - quyết tiến lên mạnh bước.