ĐI TRÊN ĐƯỜNG PHỐ QUÊ HƯƠNG
ĐÀO XUÂN QUÝ
Tôi đang đi trên đường phố quê hương
Vui buồn lẫn lộn.
Ba mươi năm
Giờ đây tôi lại đến
những con đường tuổi nhỏ thân yêu.
Mỗi bước chân đi vương vấn trăm chiều
những kỷ niệm của một thời thơ dại:
Ngôi trường cũ tôi vẫn thường đi lại
áo dài đen, đôi guốc lê thê
Đây sân banh, những buổi trưa hè
đoàn kịch nói diễn hoài không biết mệt.
Và ngôi miếu, sau những giờ “kết nạp”
họp thâu đêm bàn những việc chưa quen…
Chuyện ngày xưa nhìn lại thấy xa xăm
Nhưng tất cả như vừa trong chốc lát:
Ngọn gió thoảng qua vườn cau thơm ngát
Cây khế vàng bên giếng nước lao xao,
Sống lại trong tôi những giây phút ngọt ngào.
Bề bộn thời gian
Bồi hồi tâm sự
Tôi đang đi trên đường phố cũ
thương quê hương bao năm tháng dập vùi.
Hãy nhìn xem trên khuôn mặt mỗi người
còn vương nét buồn thương? tủi, hận.
Những quầng mắt đen sâu thăm thẳm,
vui hôm nay còn giận những ngày qua.
Tôi đang đi trên đường phố cũ
Phút ban đầu bỡ ngỡ đã qua nhanh.
Tôi nhận ra hình dáng quê mình
Vẫn chân chất, bình thường, giản dị,
trong giọng nói có pha nhiều thổ ngữ,
trong dáng đi tất bật vội vàng
của những con người lam lũ làm ăn.
Những người mẹ phải nuôi con từng bữa
Vẫn giữ trọn một niềm tin chung thủy,
Vẫn nguyên lành sau lớp bụi phù hoa.
Bao nhiêu lần giông bão đi qua
Vẫn đủ sức vươn mình trỗi dậy.
Mảnh đất quê ta là thế đấy!
Như đóa sen không chịu lấm trong bùn.
Như cành mai vẫn lắng đọng hương thơm.
Cách mạng về
gạn đục khơi trong
Trả lại cho ta
bản sắc hào hùng
của miếng đất bao năm dài bất khuất.
Những đường phố hôm nay
như chuyển mình thức dậy
đang rộn ràng chạy suốt đến tương lai…
Ôi! Những con đường
loang loáng nắng ban mai…