ANH Ở NƠI ĐÂU
TRẦN QUỐC THÔNG
Sinh ra và lớn lên tại miền Bắc, cũng như bao thanh niên khác, Châu tình nguyện tham gia quân đội và được vào Nam chiến đấu. Đây là lý tưởng, là hoài bão của bao thanh niên theo lời kêu gọi của Đảng và Bác Hồ: “Tất cả vì miền Nam ruột thịt”. Được chiến đấu tại chiến trường Ninh Hòa là niềm vinh dự và tự hào của Châu. Một vùng đất phủ đầy vết giày và bom đạn giặc, nhưng người dân nơi đây vẫn một lòng kiên trung với Đảng, chở che bộ đội, nuôi giấu thương binh, tiếp tế lương thực thuốc men và yêu quý bộ đội như người thân trong gia đình.
Chiều nay đơn vị của Châu được lệnh tập kết tại bìa rừng thôn Thạch Sơn, tất cả đều ở tư thế chuẩn bị xuất phát. Châu cùng đồng đội ngồi dưới một lùm cây sim, hoa sim tỏa mùi thơm nhè nhẹ, bóng đêm dần buông xuống, đây đó tiếng côn trùng vang lên những điệp khúc êm đềm. Khoảnh khắc trước cuộc giao tranh sao tĩnh lặng quá. Châu kiểm tra tư trang của mình lần cuối, nâng niu khẩu súng trên tay. Châu lấy tay lâu nhẹ, ánh thép sáng lên tê lạnh. Được lệnh xuất phát, đơn vị Châu triển khai đội hình tiếp cận vào làng. Đây là vùng địch nên các thao tác đều phải nhẹ nhàng. Chính xác, vượt qua nhiều thửa ruộng, bờ mương và các điểm dân cư, đơn vị bố trí đội hình tại thôn Phú Bình xã Ninh Phụng, Châu cùng đồng đội đào công sự chuẩn bị chiến đấu.
Trận chiến đấu không cân sức đã diễn ra, ta và địch đều thương vong nặng. Địch có máy bay và pháo, xe bọc thép yểm trợ cố giữ chân ta đến sáng để bao vây tiêu diệt. Ta vừa đánh vừa rút và chuyển thương binh ra. Châu bị thương nặng, máu ra nhiều, miệng khô rát, cầm khẩu súng trên tay như không còn vững nữa. Châu băng tạm vết thương, uống ngụm nước mương cho đỡ khát, trên bầu trời máy bay địch vẫn gầm rú, tiếng súng còn nổ vang. Do trời tối và không quen địa hình. Châu đi lạc dần đến thôn Xuân Hòa thì trời đã gần sáng, Châu len lỏi theo bờ mương đến gò đất nằm giữa đồng Xuân Hòa. Mặt trời đã ló dạng ở phía Đông, ánh nắng ban mai ấm áp rọi xuống xuyên qua những cành cây kẽ lá, lan tỏa trên cánh đồng lúa vàng đang mùa trĩu hạt. Châu hít một hơi thở thật dài, nhìn vết thương, nhìn khẩu súng AK chỉ còn đúng một băng đạn. Giờ này chắc đơn vị đã về đến căn cứ Đá Bàn, đồng đội ai còn, ai mất? Thấy vắng mình anh em tưởng mình đã hy sinh rồi. Chốc nữa thế nào bọn địch cũng đi lùng sục, nếu có phải hy sinh thì cũng phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, không thể để rơi vào tay giặc. Đối với một người lính giải phóng, bị thương và lạc giữa địa bàn bị địch chiếm đóng, anh suy nghĩ nhiều lắm, và cuối cùng anh sắp xếp trước một ý định. Mặt trời đã lên cao, phía cuối gò một đám trẻ chăn bò đang chạy tung tăng chơi trò cút bắt. Châu rướn người lên cao và cất tiếng gọi:
- Các cháu ơi! Chú bảo cái này.
Giọng miền Bắc pha lẫn tiếng gọi yếu ớt làm tụi trẻ không nghe được. Châu phải lên tiếng gọi nhiều lần. Một bé trai trạc 12 tuổi dừng lại nhìn về phía anh, anh đưa khăn lên vẫy vẫy. Chú bé từ từ đi lại dáng vẻ sợ hãi. Khi đã đến gần. Châu lên tiếng trấn an:
- Hãy đến đây! Chú không làm gì cháu đâu mà sợ.
Đám trẻ đứa đứng, đứa ngồi thì thào to nhỏ. Châu móc từ trong túi ra một xấp tiền. Anh đưa tiền cho đứa lớn nhất và bảo:
- Cháu đi mua dùm cho chú một ít đồ ăn, còn thừa lại cho các cháu.
Lát sau, đứa trẻ đem về một ít bánh tráng, bánh ngọt. Anh cùng đám trẻ ăn xong. Châu nói:
- Chú nhờ cháu đến báo cáo cho tụi lính Đại Hàn, bảo rằng có Việt cộng bị thương đầu hàng và chỉ cho bọn chúng đến đây, nhớ là đừng báo cho lính Quốc gia, các cháu hãy giúp chú nhé?
Tiếng “xí xa, xí xồ” vọng lên mỗi lúc một gần, phút chốc đã thấy lính Đại Hàn thấp thoáng ở phía cuối gò. Bọn chúng dừng lại quan sát. Tên trung úy Kim nói tiếng Việt lơ lớ:
- Tên Việt cộng kia, hãy đầu hàng đi sẽ được quốc gia khoan hồng.
- Tôi đang bị thương, không đi được, các ông hãy đến đây. Châu đáp.
Nghe đám trẻ kể lại và nghe Châu nói. Trung úy Kiêm an tâm dẫn tiểu đội đến gần, khoảng cách 20m, 15m, rồi 8m. Châu chồm lên siết hết băng đạn AK về phía chúng. Tên trung úy Kim cùng hai tên lính trúng đạn chết tại chỗ, tụi còn lại la hét lăn vào các bụi cây gần đó bắn về phía Châu tới tấp. Châu trúng đạn ngã xuống đám cỏ non, anh cố gượng dậy rồi trút hơi thở cuối cùng.
Thấy không còn tiếng súng bắn trả, bọn Đại Hàn tiến lại, nhìn thấy anh lưng tựa vào bờ ruộng, mắt mở to nhìn về phía trước, trên tay vẫn ôm chặt khẩu AK. Hoảng hốt trước tư thế hiên ngang của anh, chúng chĩa súng bắn xối xả vào anh.
Nhân dân thôn Xuân Hòa cảm phục guơng chiến đấu của anh. Nhiều gia đình có con, em tham gia trong quân đội địch biết ơn anh, bởi trước khi đối mặt với quân thù, anh xác định chính giặc Mỹ và Nam Triều Tiên xâm lược mới là kẻ gây ra tội ác và cần phải tiêu diệt chúng. Lính ngụy dẫu có tàn ác nhưng là dân Việt, cùng nòi giống tiên rồng. Họ cũng là nạn nhân trong cuộc chiến tranh này.
Hình ảnh người chiến sỹ giải phóng chiến đấu anh dũng đến viên đạn cuối cùng và hy sinh trong tư thế hiên ngang đã làm cho quân thù khiếp sợ sẽ sống mãi trong lòng nhân dân Ninh Hòa, nhiều mẹ, nhiều chị không cầm được nước mắt. Bà con thương xót anh, tuổi trẻ Ninh Hòa nguyện noi gương anh, người chiến sỹ quê miền Bắc xa xôi đã chiến đấu và yên nghĩ trên mảnh đất Ninh Hòa thân yêu và đầy sự tích anh hùng này.